h.Đúng vào lúc này, choang một cái, cái đèn để trên tủ đầu giường rơi xuống vỡ toang, Tiểu Bảo đột nhiên mặt đầy kinh hoảng nhảy xuống khỏi giường.Mãi cho đến khi nhìn thấy Ninh Tịch, nét hoảng sợ trong mắt của cậu bé mới dịu đi, lao như tên bắn về phía cô, ôm chầm lấy đùi cô.Ánh mắt sợ hãi đó, khiến người khác thấy mà đau lòng.Ninh Tịch vội vàng cúi xuống: “Bảo bối, sao lại tỉnh dậy thế con?”Thằng bé vùi đầu vào ngực cô, cánh tay mềm mềm nho nhỏ nhất quyết ôm chặt lấy cổ cô.“Ngoan nào, có cô ở đây mà, không sợ, không sợ….” Ninh Tịch vỗ vỗ vào lưng thằng bé, ngửi mùi sữa thơm thơm trên người cu cậu, tâm trạng cô cực kì phức tạp.Cô rõ ràng là rất bài xích trẻ con, tại sao lại không ghét nổi Tiểu Bảo nhỉ…..Ninh Tịch chỉ đành dỗ Tiểu Bảo ngủ thlần trước.”Lúc này thần sắc của Lục Đình Kiêu mới giãn ra đôi chút: “Đa tạ.”Bất cứ lúc nào Tiểu Bảo cũng có thể tỉnh lại, xem ra tối nay tôi không đi được rồi, nh